Vợ chồng tôi cưới nhau mới được 5 tháng, tình cảm cũng mặn mà như bao cặp vợ chồng mới cưới khác. Chồng tôi làm trong lĩnh vực marketing nên giao thiệp rộng. Vì thế việc đi công tác là khá thường xuyên. Tôi đã nghĩ chồng mình là người làm ăn thành đạt thì phải chấp nhận việc thường xuyên xa chồng. Thế mà tôi lại vừa phát hiện ra một sự ngẫu nhiên chẳng phải tình cờ. Mỗi lúc rời khỏi nhà đi công việc anh đấy đều “quên” đeo nhẫn cưới.

Lần đầu tôi phát hiện là thấy nó nằm trên kệ để dầu gội của nhà tắm. Khi đấy, chồng em đang cư trú tận trong Sài Gòn. Em gọi hỏi chồng thì chồng kể lúc tắm xà phòng trót lọt bởi vậy tuột ra, rồi để đó rồi quên khuấy luôn.
Lần thứ hai là khi đi công tác tại chi nhánh ở Đà nẵng, tôi lại phát hiện anh để quên nhẫn cưới. Lần này anh thậm chí để quên ngay trên bàn làm việc. Và rồi nhiều lần như thế tiếp tục xảy ra, những lần đó đều khiến tôi tủi thân đến bật khóc.
Đàn bà vốn sinh ra đã hay giỏi suy diễn, và tôi cũng không ngoại lệ. Tại sao ông xã mình lại hay để quên nhẫn cưới như vậy ? Việc đeo nhẫn cưới khiến anh phiền toái hay sao. Tôi đã suy diễn ra hàng trăm lý do nhưng tuyệt nhiên không nghĩ chồng mình có làm việc khuất tất. Thế là tôi quyết định nói rõ vấn đề này cho chồng và tuyệt nhiên anh ấy xin lỗi ríu rít và hứa sẽ không bao giờ lơ đễnh như vậy nữa. Phụ nữ yêu bằng tai, tôi cũng vậy. Nghe xong những lời nói, lời hứa ngọt ngào của anh tôi quên hết mọi sự.

Một hôm nọ, trong giờ nghỉ trưa mấy chị em cùng phòng ngồi “tám” chuyện. Tôi buộc miệng tâm sự rằng chồng mình cứ hay lơ đễnh quên mang nhẫn cưới. Cậu em cùng phòng nghe vậy ngay lập tức bảo em: Chị cứ không để ý việc này, em thề là chồng chị cố tình quên. Em cũng có ông anh, mỗi lần đi đâu đều cởi nhẫn cưới cất đi, anh ý nói rằng ra bên ngoài khó tránh mèo mỡ, cởi nhẫn đi cho đỡ áy náy với vợ. Rồi trước lúc bước vào nhà lại đem vào như chưa từng dỡ ra. Đàn ông ra ngoài không đeo nhẫn cưới chỉ có 1 lý do duy nhất là không muốn người khác biết mình đã có chủ.
Tôi nghe xong thì cũng chột dạ, cũng từng nghĩ tới nhưng chưa dám nghĩ xa. Xâu chuỗi lại hết mọi việc chợt nhìn ngắm nỗi nghi ngờ càng nâng cao lên. Vậy thành ra hôm đó ngay khi về đến nhà tôi đã thổ lộ tâm tư với chồng ngay. Sau khi nghe tôi kể chuyện, chồng tôi phá lên cười rồi nghiêm mặt bảo tôi nếu không tin tưởng anh thì anh cũng rất đau khổ vì bọn tôi yêu nhau, tin tưởng nhau rồi mới dẫn đến cuộc hôn nhân này, không có lý do gì để anh ấy làm chuyện có lỗi với tôi. Anh biện minh cho việc hay quên đeo nhẫn cưới là do anh bị đãng trí. Tôi tin anh và cố gắng không bao giờ nghĩ tới chuyện này nữa.
Từ lúc đó, chồng tôi không còn “quên” nhẫn ở nhà như trước kia nữa. Vậy nhưng giờ em lại thêm 1 nỗi thắc mắc mới: Sao trước hay quên bây giờ lại không quên nữa? Hay là bị em “đánh động” bởi vậy đã cẩn thận hơn? Và nỗi lo sợ của em là hoàn toàn xác thực. Một lần anh đấy đi công tác về, vừa vào nhà tôi đã “tia” ngay ra là trên tay anh không đeo nhẫn cưới. Đợi lúc anh đó vào tắm em liền lén mở cặp tìm kiếm. Đúng như linh tính, nhẫn đang nằm trong ngăn bé giữa của cặp. Lần này em vờ như chẳng chú ý, cũng không tra hỏi chồng. Đến khi ăn cơm thì đã thấy cái nhẫn cưới lấp ló trên ngón áp út của anh.
Chồng tôi không có dấu hiệu gì lạnh nhật tôi. Anh ấy còn luôn nao nức về những kế hoạch trong tương lai, rằng sẽ sinh hai hay ba đứa con. Nếu sinh con trai thì để em đặt tên, còn con gái anh ấy sẽ đặt. Rồi phòng ngủ của lũ trẻ sẽ làm giường tầng. Rồi thì cho chúng ngủ riêng phòng ngay từ nhỏ xíu để cha mẹ mang khoảng trời riêng,…
Tôi cũng yêu chồng tôi, càng yêu thì nỗi nghi vấn càng làm cho em mỏi mệt. Tôi không tự giải thích được hành động không muốn đem nhẫn của anh lúc ra khỏi nhà. Tôi cũng không muốn nhắc chuyện này với chồng. Sợ rằng sự không tin cậy sẽ gây ra ra rạn nứt trong quan hê vợ chồng.
Có anh chị em nào giải mã chuyện này giúp tôi với không ạ. Liệu tôi nên tin tưởng chồng hay là tìm cách nào đó để tìm ra sự thật ?